Tưởng tưởng người con trai lão Hạc- Văn 10
Dưới đây là bài làm về tưởng tượng người con trai lão hạc trở về làng vào một hôm sau cách mạng tháng tám 1945 văn 10 đây là bài tập khá hay vậy hãy cùng wikisecret tham khảo ngay bên dưới nhé.
VIdeo tưởng tượng con trai lão hạc trở về làng vào một hôm sau cách mạng tháng tám
Bài làm tưởng tượng con trai lão hạc trở về làng vào một hôm sau cách mạng tháng tám
Đề bài: Em hãy tưởng tưởng nhân vật con trai lão hạc (nhân vật chính trong truyện ngắn Lão Hạc của Nạm Cao) trở về làng vào một hôm sau cách mạng tháng Tám 1945 như sau: Về tới đầu làng, thấy cảnh xóm làng tuy còn xơ xác, tiêu điểu, nhưng khí thế cách mạng sôi nổi, anh bổi hồi nhớ lại những kỉ niệm xưa…Anh tìm gặp ông giáo, được nghe kể về cha mình, rồi theo vông đi viếng mộ cha. Sau mấy ngày thăm hỏi bà con hàng xóm và bạn bè cũ, anh gửi ông giáo những di vật của cha, tạm biệt quê hương, nhưng không như lần trước, lẩn này anh đĩ làm nhiệm vụ của người cách mạng. Anh (chị) hãy chọn một sự việc rồi kế lại với một số chi tiết tiêu biểu
Cũng chính vì không có tiền để cưới người con gái mình yêu nên anh con trai lão Hạc lúc bấy giờ chỉ vì phẫn chí bỏ làng ra đi, vào trong tận Nam Kì để xin làm phu ở đồn điền cao su đất đỏ. Đi biệt tăm biệt tích mấy năm sau anh trở về quê và tìm lại người cha của mình
Khi mà anh về tới đầu làng, anh thấy cảnh xóm làng tuy vẫn còn xơ xác, tiêu điều vì trận đói kinh khungr đã đến với xóm nghèo. Và vẫn còn nghèo lắm, vì thế đó cũng chính là lý do mấy năm về trước anh đã đi đồn điền nay mới về thăm cha và quê hương.
Có thể nói rằng đây quả là một cảnh tượng anh chưa từng được chứng kiến trong đời. Và anh như thấy rằng tim anh đập rộn lên khi đặt chân về đến rặng tre đầu ngõ. Và khu vườn nhỏ với rặng tre như không ai chăm sóc mà thấy cỏ um tùm, có một cái buồn le lói trong anh.
Anh lúc này đây cũng như đã cất tiếng gọi cha, không một lời đáp lại. Khi mà nhấc chiếc cửa liếp ra, anh nhanh chóng ngó vào trong thì đó toàn là mạng nhện chăng đầy đó chính là cái nắng chiếu qua lỗ thủng trên mái rạ, in trên mặt đất gồ ghề những vệt sáng không đều. Dường như không khí lạnh lẽo và mùi ẩm mốc xông lên khiến anh bất chợt rùng mình. Anh chạy ngay sang nhà ông giáo để hỏi thăm về người cha của mình.
Ông giáo là người hàng xóm, ông đã thật cẩn thận pha nước mời anh uống rồi khuyên anh hãy bình tĩnh nghe ông kể về những ngày tháng éo le cuối đời của người cha tội nghiệp rằng:
-Từ hôm anh đi, ông cụ ở nhà buồn lắm! Và cuộc sống sớm tối chỉ cỏ con chó Vàng quanh quẩn bên ông cụ mà thôi. Cái đói như đã khiến cho ông cụ đứt bữa thường xuyên. Và ông cụ cũng đã nghĩ hôi thì kiếm được cái gì ăn cái nấy cho qua ngày. Thỉnh thoảng ông cũng hay sang bên tôi chơi, ông cụ cứ như đau buồn và tự trách mình vì nghèo mà không cưới được vợ cho con, để con phải lưu lạc tha phương kiếm sống. Vào một buổi chiều, ông cụ sang và cũng đã nhờ tôi trông coi hộ mảnh vườn ba sào để sau này anh về thì có sẵn đất đấy mà làm ăn. Ông cụ còn gửi chó tôi thêm và dặn tôi giữ giùm ba mươi đồng bạc dành dụm từ việc bán hoa lợi thu được từ mảnh vườn nhỏ kia mà suốt mấy năm qua vả tiền bán con chó Vàng. Ông nhất quyết dù chết cũng không bán mảnh vườn đó của anh.
Tôi nghe xong câu chuyện mà đau buồn quá, tôi có ngờ đâu ông cụ lại chọn cái chết, ông cụ cũng đã sang xin Binh Tư ít bả chó. Ôi, tôi tật thấy ông thương anh đó.
Lúc này đây thì anh con trai lão Hạc ngồi lặng đi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. ông giáo lấy văn tự nhà đất cùng túi tiền đã được ông giáo cất ở trên bàn thờ xuống, đưa cho anh. Anh buồn lắm, như thương cha nhiều hơn.
Và lúc này a về thắp mấy nén nhang cắm lên nấm mộ chưa xanh cỏ. Trong lòng anh như cũng đã thổn thức tâm sự với người cha mà anh hằng yêu quý và thương nhớ người cha của mình rằng “Cha ơi! Con là đứa con bất hiếu, không đỡ đần được gì cho cha lúc tuổi già sức yếu, khi về thì phải nhận được tin dữ, con thật tự có lỗi với cha và tự trách bản thân nhiều lắm.
Và khi anh con trai lão Hạc chỉ ở nhà được mấy hôm. Anh như cẩn thận và cũng đã dọn dẹp nhà cửa và cả cảnh vườn tược gọn gàng rồi nhờ ông giáo tiếp tục trông nom hộ. Và anh chào ông giáo r lại đi, vì cuộc sống quá đói nghè, trong lòng anh còn day dứt chuyện về người cha của mình lắm.
Nguồn: Văn mẫu hay