Những bài thơ thất ngôn bát cú đường luật hay nhất
Trước khi bàn về các bài thơ thất ngôn bát cú đường luật ta phải hiểu được đó là gì. Thơ đường luật xuất hiện từ đời nhà Đường của Trung Quốc, thơ đường luật có các dạng như thất ngôn bát cú (8 câu, mỗi câu 7 chữ), thất ngôn tứ tuyệt (4 câu, mỗi câu 7 chữ), ngũ ngôn bát cú (8 câu, mỗi câu 5 chữ) hay ngũ ngôn tứ tuyệt ( 4 câu, mỗi câu 5 chữ). Nhìn vào độ đa dạng của thơ đường luật đã thấy được nền văn học Trung hoa lớn mạnh thế nào, các quy tắc chung đó được người dân Việt Nam tuân theo và cho ra khá nhiều tác phẩm hay, nổi tiếng. Hôm nay, wikisecret sẽ gửi đến các bạn những bài thất ngôn bát cú đường luật hay nhất để bạn hiểu được các quy tắc ngầm của thể loại này.
Thất ngôn bát cú đường luật là gì ?
Thể thơ thất ngôn bát cú là thể loại thơ có 8 câu mỗi câu có 7 chữ. Như vậy thì tổng số chữ trong một bài là 56. Chính những quy luật ấy đã làm nên những cái hay cái quy định của thể thơ.
Thể thơ thất ngôn bát cú tám chữ là một thể thơ cổ xuất hiện vào thời kỳ đầu của Trung Quốc. Vào thời nhà Đường, các nhà thơ đã đặt ra những quy tắc cụ thể, rõ ràng và lâu dài trong hệ thống phong kiến. Thơ ở dạng này rất phổ biến ở miền Bắc thuộc địa Việt Nam, được sử dụng chủ yếu bởi các văn nhân quý tộc, được sử dụng bởi các vua Trung Quốc và Việt Nam để thử tài của họ.
Thể thơ có những quy định rất nghiêm ngặt. Tuy nhiên, trong quá trình sáng tác, nhất là trong phong trào thơ mới Việt Nam sau năm 1925, các nhà văn đã giảm bớt sự chặt chẽ, nghiêm ngặt của quy luật bình đẳng về tâm hồn bằng sức sáng tạo của mình. Sự lãng mạn bay bổng trong từng câu thơ.
Những bài thơ thất ngôn bát cú đường luật hay nhất
Qua đèo ngang (Bà Huyện Thanh Quan)
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen lá, đá chen hoa
Lom khom dưới núi, tiều vài chú
Lác đác bên sông, chợ mấy nhà
Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia
Dừng chân đứng lại, trời non nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta.

Thương vợ (Trần Tế Xương)
Quanh năm buôn bán ở mom sông,
Nuôi đủ năm con với một chồng.
Lặn lội thân cò khi quãng vắng,
Eo sèo mặt nước buổi đò đông.
Một duyên, hai nợ, âu đành phận,
Năm nắng, mười mưa, dám quản công.
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc:
Có chồng hờ hững cũng như không!
Nhớ bạn phương trời (Trần Tế Xương)
Ta nhớ người xa cách núi sông
Người xa, xa lắm, nhớ ta không?
Sao đang vui vẻ ra buồn bã!
Vừa mới quen nhau đã lạ lùng!
Lúc nhớ nhớ cùng trong mộng tưởng
Khi riêng riêng cả đến tình chung
Tương tư lọ phải là mưa gió
Một ngọn đèn xanh trống điểm thùng.
Bạn đến chơi nhà (Nguyễn Khuyến)
Đã bấy lâu nay bác tới nhà,
Trẻ thì đi vắng, chợ thời xa.
Ao sâu, sóng cả, khôn chài cá;
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ;
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có,
Bác đến chơi đây, ta với ta.
Thú điền viên (Nguyễn Công Trứ)
Mãi thế rồi ta sẽ tính đây
Ðiền viên thú nọ vẫn xưa nay
Giang hồ bạn lứa câu tan hợp
Tùng cúc anh em cuộc tỉnh say
Tòa đá Khương công* đôi khóm trúc
Áo xuân Nghiêm tử ** một vai cầy
Thái bình vũ trụ càng thong thả
Chẳng lợi danh chi lại hóa hay.

Thơ thất ngôn bát cú đường luật tuyển chọn
Cảm xuân (Tản Đà)
Pháo đốt vui xuân rộn phố phường
Xuân về riêng cảm khách văn chương
Hồng phơi loá mắt chùm hoa giấy
Trắng nhuộm phơ đầu mái tóc sương
Cành liễu đông tây cơn gió thổi
Con tằm sống thác sợi tơ vương
Xuân này biết có hơn xuân trước
Hay nữa xuân tàn hạ lại sang?
Thu điếu (Nguyễn Khuyến)
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, ôm cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
Cảm xuân (Tản Đà)
Pháo đốt vui xuân rộn phố phường
Xuân về riêng cảm khách văn chương
Hồng phơi loá mắt chùm hoa giấy
Trắng nhuộm phơ đầu mái tóc sương
Cành liễu đông tây cơn gió thổi
Con tằm sống thác sợi tơ vương
Xuân này biết có hơn xuân trước
Hay nữa xuân tàn hạ lại sang?
Thu ẩm (Nguyễn Khuyến)
Năm gian nhà cỏ thấp le te
Ngõ tối đêm sâu đóm lập lòe
Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe
Da trời ai nhuộm mà xanh ngắt?
Mắt lão không vầy cũng đỏ hoe
Rượu tiếng rằng hay, hay chả mấy
Độ năm ba chén đã say nhè.
Thể thơ thất ngôn bát cú đường luật chọn lọc
Thu vịnh (Nguyễn Khuyến)
Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao,
Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu.
Nước biếc trông như tầng khói phủ
Song thưa để mặc ánh trăng vào.
Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái,
Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút,
Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào.

Nhạt nhẽo (Văn Đài Nguyễn)
Cung đàn lỗi nhịp xót thuyền quyên
Khổ kiếp hồng nhan bạc bẽo truyền
Thấy chuỗi sen vàng tâm tự chuyển
Trông dòng liễu rậm mắt vờ chuyên
Người mơ gót ngọc buông hờ hững
Kẻ khấn lòng trinh mộng hão huyền
Phải giữ trong đầu bao ước nguyện
Nên đành nhạt nhẽo mối tình duyên.
Hoài niệm
Nước mát trong veo dợn bóng hình
Tìm đâu một thuở dáng em xinh
Bên nhau thệ ước tròn đôi lứa
Cách trở yêu thương vẹn chút tình
Những lúc âu sầu lòng phấn chấn
Nhiều khi vội vã dạ khang ninh
Lời trao nhạt nhẽo hoài mơ vọng
Kỷ niệm giăng đầy vẫn lặng thinh.
Chiều mơ
Hoàng hôn tắt nắng phủ sương mờ
Dõi mắt trông về dạ ngẩn ngơ
Rặng liễu bên hồ đang ủ rũ
Lục bình dưới nước bỗng chơ vơ
Muôn điều hạnh ngộ như dòng chảy
Một khúc rời xa tận bến bờ
Chữ mộng chung vai sầu quạnh quẽ
Hương lòng vẫn đọng tại chiều mơ.
Mưa chiều kỷ niệm
Thương người giã biệt một chiều mưa
Lệ đẫm khăn thêu lúc cuối mùa
Kỷ niệm mong hoài còn thổn thức
Duyên tình nhớ mãi vẫn đong đưa
Sương mờ lạnh lẽo chờ mây gọi
Khói nhạt hanh hao đợi gió lùa
Nỗi cảmcô đơnbuồn lặng lẽ
Mơ hồ tưởng lại chuyện ngày xưa.
Hoa mắc cỡ
Hoa nở bên lề hứng giọt sương
Tên em Mắc Cỡmọc trên đường
Nhẹ nhàng cánh mỏng ong không thích
Dịu ngọt đài mềm bướm chẳng thương
Tháng lạnh mưa rơi lòng trộm nhớ
Đêm dài gió thổi dạ hoài vương
Đem thân hiến trọn cho đời sống
Chữa bệnh yên lành khắp mọi phương.

Thu xưa
Lá úa trên cây nhuộm sắc mầu
Đôi ta rẽ hướng biết tìm đâu
Đìu hiu lối cũ câu duyên nợ
Khắc khoải đường xưa chữ mộng sầu
Tiếng hẹn ghi lòng saovẫn tủi
Lời yêu tạc dạmãi còn đau
Gom từng kỷ niệm vào hư ảo
Lặng ngắm thu về giọt lệ ngâu.
Lục bình trôi
Thân em tắm gội giữa dòng sông
Một thuở lênh đênh đượm ngát nồng
Hoa tím bồng bềnh mùa nước nổi
Bèo xanh nghiêng ngã dưới cơn giông
Nghĩ thương buổi sớm còn chờ đón
Tủi kiếp ban chiều hết ngóng trông
Nắng táp mưa sa đời phận bạc
Lục Bình trôi mãi vẫn long đong.
Bến mơ
Đi vào cõi mộng giữa vầng không
Cuộc sống bên ta thuở mặn nồng
Lối cũ thương hoài sầu quyến luyến
Đường xưa nhớ mãi tủi chờ mong
Đôi vần trổi dạ tình chưathấu
Nét bút ngân hồn ái chẳng thông
Tóc bạc dần phai mờ bụi phủ
Sao đành bội bạc buổi tàn đông.
Trăng buồn
Ngắm ánh trăng trôi dạ rối bời
Vi vu gió thổi giữa lưng trời
Nâng ly rượu đắng tình ta cạn
Cụng chén men cay mộng rã rời
Sóng nước mong chờ còn nhat nhẽo
Mây trời ngóng đợi lại sầu lơi
Thuyền xa vạn nẻo tình ly biệt
Lối cũ đâu rồi lệ chẳng vơi
Những bài thơ đường luật hay nhất ý nghĩa nhất
Nhớ mẹ
Tìm dáng năm xưa bóng mẹ hiền
Vòng tay êm ái buổ itruân chuyên
Âm thầm gạt lệ buồn muôn thuở
Khắc khoải dòng châu khóc vạn niên
Lặng lẽ gần con trong giấc điệp
Bồi hồi cạnh trẻ giữa cung tiên
Trần gian con chẳng tìm đâu thấy
Thương nhớ bên mồ mẹ ngủ yên.

Duyên phận
Một nét đoan trang phận má hồng
Thuyền quyên lặng lẽ chốn cô phòng
Đìu hiu dạ đắm buồn trào sóng
Quạnh quẽ lòng vương tủi ngập lòng
Thuở ấy bên nhau ngàn ước vọng
Mùa đây cách biệt vạn niềm mong
Mơ màng tỉnh giấc hồn lay động
Số mệnh an bài kiếp đục trong.
Mưa và nỗi nhớ
Ngồi ôn kỷ niệm một chiều mưa
Thấm thoát trôi qua đã mấy mùa
Vụn vỡ ân tình còn lạc mất
Đành cam chỉ thắm lại xa đưa
Cầu mong kẻ đợi tìm thuyền mộng
Nguyện ước người trông thấy bến xưa
Quạnh quẽ cô phòng buồn lặng lẽ
Bên song ngồi ngắm ánh trăng thưa…
Phôi phai
Về thăm chốn cũ đã xa vời
Mộng ước duyên xưa cách rã rời
Nhỏ giọt châu rơi buồn nhợt nhạt
Sa dòng lệ đổ tủi đôi nơi
Ân tình tỏ dạ còn không gặp
Níu giữ thay lời lại vọng khơi
Khẽ nhặt tàn phai tìm lối rẽ
Trong lòng nức nở chẳng nào ngơi…
Nỗi buồn không tên
Mỏi đợi bao giờ nắng ấm lên
Vàng thu lá rụng biết sao bền
Như con sóng biển luôn tan vỡ
Tựa áng mây trời mãi lãng quên
Dòng chảy mang đời chôn cuối thác
Hương say giữ mộng đứng bên triền
Đồi cao vẫn gọi mùa xưa ấy
Với nỗi buồn này chẳng có tên.
Thơ bát cú đường luật kinh điển
Cột lại sầu thôi
Biết đã thôi rồi ngược bước lên
Bao lần tự trách chẳng mơ bền
Thuyền con ngại sóng làm cho vỡ
Bến đợi người chờ sẽ trách quên
Buồn lắp ngày đan cho đến thác
Người đi chối hết tựa qua triền
Mây bay vắng gió mà sao ấy
Cột lại sầu thôi chớ nói tên.

Mùa thu đã khép
Sầu Đâu trụi lá đón đông sang
Víu lại còn đôi chiếc úa vàng
Để mộng thêm lần qua bỡ ngỡ
Cho tình bỗng lạ hóa mênh mang
Sông ngày tháng cũ trôi mờ mịt
Lối dấu rêu xưa phủ bẽ bàng
Cũng bởi mùa thu đem nắng nhạt
Hồn giờ vắng lạnh tựa rừng hoang.
Mang mùa trả lại
Mùa xưa ẩn bóng ngại ngần sang
Níu chút thời gian kẻo sắc vàng
Mất hết màu thu mà cứ ngỡ
Hanh hanh vướng gót lại riêng mang
Tìm đâu bóng dáng ngày tối mịt
Bóng ngã chiều buông trách lá bàng
Ấy thế mà trôi đời tẻ nhạt
Mang mùa trả lại bước đi hoang.
Thu về trên đỉnh chân mây
Vạn dặm đường xa ngắm lá vàng
Quanh co rừng núi gió miên man
Thu về trên đỉnh hườm màu lá
Em đến chân đồi ửng nắng tan.
Ðắm đuối ngồi nhìn thân bé nhỏ
Say sưa đứng ngắm dáng bên đàng
Tưởng như nỗi nhớ chừng rơi rụng
Theo dấu chân về mùa bước sang.
Chất ngất cơn mê
Ngó lại sầu dâng đã quá đầy
Bóng người sương khói mỏng trùng vây
Nhìn hoa cỏ lạc vàng bao thuở
Ngắm cánh hồng phai úa mỗi ngày
Bởi giữ yêu đương rồi chợt mất
Nên cầm tiếc nuối mãi còn đây
Đường tình vẫn ngút ngàn như để
Chất ngất cơn mê một góc này.
Tổng hợp những bài thơ đường luật hay
Một vết lăn trầm
Tiếc nuối đời vui chẳng đủ đầy
Người đi trống vắng tội tình vây
Hờn yêu cấu xé buồn muôn thuở
Chấp chới hồn đau trách móc ngày
Có phải vì yêu mà đánh mất
Bao lần tự hỏi biết gì đây
Làm sao cứ giấu mà như để
Một vết lăn trầm tội tình này.

Chỉ một mùa thôi
Sắc nắng vàng trôi vẫn miệt mài
Nhưng màu yêu dấu đã tàn phai
Vầng trăng phố cũ thêm gầy ốm
Tiếng giọt mưa đêm mãi ngắn dài
Bởi lệ vừa khô nơi khóe mắt
Cho sầu chín đỏ ở hồn ai
Còn đâu trái ngọt vườn ân ái
Chỉ một mùa thôi để nhớ hoài.
Biết phải tìm đâu
Tượng đá vô tri chẳng thể mài
Thôi rồi có phải thế đành phai
Đêm trường phố núi hờn thêm ốm
Thổn thức bao ngày giọt vắn dài
Tự hỏi rồi thôi buồn héo hắt
Nghe lòng vụn vở tím tim ai
Vườn xuân mất dấu còn đâu hái
Trái chín tìm đâu lại mất hoài.
Sầu đông
Dẫu nắng hay mưa ở đấy còn
Cho đời chất ngất thuở vàng son
Bờ sông liễu rũ sầu thăm thẳm
Tượng đá rêu phong ngóng mỏi mòn
Gởi giấc mơ màng nơi góc phố
Nghe giờ mộng mị cuối nguồn cơn
Chiều đông lãng đãng mây thưa xám
Lại đến giăng ngang gọi nỗi buồn.
Họa sầu đông
Nhìn sao, vẫn thấy ánh sao còn
Mà phủ sông hồ nhạt sắc son?
Mây xám lững lờ trôi khắp nẻo
Ruộng hồng vật vã khóc từng cơn
Kêu trời khoảng cách còn chưa chuyển
Gọi đất không gian vẫn chẳng mòn
Lệ bỗng dâng đầy nơi ngõ nhỏ
Cầu đông sớm lụi để xua buồn.
Các bài thơ đường luật việt nam ý nghĩa
Tê tái
Đã biết yêu thương vẫn hãy còn
Dù cho cố gắng chẳng môi son
Bơ vơ giá lạnh hồn nâu thẳm
Mỏi gối chân chùng dấn bước mòn
Niệm khúc tơ lòng rơi tận phố
Chờ ai nhận được hết sầu cơn
Mà sao vẫn đấy đầy đen xám
Có phải từng mùa quá tải buồn.

Phù vân
Trời chiều thoáng đã khuất sau cây
Có phải lâu rày vẫn thế này
Một cõi buồn nhiều theo kiếp thở
Đành thôi lặng lẽ cuối chân mây
Hoa xuân héo hắt ngày đơn chiếc
Bói cá tình sâu lại mất bầy
Sống kiếp trần ai đầy khốn khó
Phù vân thế đấy …vuột rời tay.
Nhẹ gánh
Buồn mãi làm chi với những ngày
Người ta đâu biết chẳng thèm hay
Tim mình khép lại thôi chừng ấy
Héo úa mà rồi uổng chốn này
Vấn bước tìm vui vòng nhật nguyệt
Cung lòng trút hết giữa màu mây
Yêu thương nhẹ gánh vì lòng cạn
Vướng víu chi nhiều khổ đã đầy.
Hoa lòng khép lại
Buồn trôi ngoạn mục cuối mùa thu
Trốn nắng tìm sương với khói mù
Chẳng trách mình đơn nơi phố núi
Dù rằng nhớ lắm một lời ru
Bao lần phải nhắc xem.. như đã
Người ấy xa xăm… nhớ lắm dù
Hạnh phúc ngoài tầm đâu thể hái
Hoa lòng khép lại nụ phù du.
Chào ngày mới
Sương vờn nhẹ tỏa đón ngày sang
Rực rỡ vầng dương rọi ánh vàng
Thả nhịp đàn chim lờ lững khuất
Vươn mình lá cỏ dập dờn loang
Vườn bên gió thoảng hương nhè nhẹ
Cuối ngõ hoa khoe sắc rộn ràng
Cảnh vật bừng lên tràn nhựa sống
Dâng đời ánh nhật mãi chói chang.
Họa chào ngày mới
Sót còn nắng nhạt tỏa đồng hoang
Điểm sắc tím mang chút nắng vàng
Chút úa chờ sương chiều bàng bạc
Huy hoàng một phút thúc buổi quang
Tiếng đêm dần chìm trong cảnh tịch
Nàng dạ – hương thoảng đợi khách sang
Chút nhựa tràn dâng tình chợt tỉnh
Một cõi mơ màng chốn hồng hoang.

Ảo ảnh
Chưa tàn đã phế mộng gì Xuân
Nửa giấc phù sinh rũ mộ phần
Phú hẩm hiu vần mơ lão Bạch
Tình xơ xác bậu lỗi duyên Tần
Gom phiền muộn ủ niềm đơn chiếc
Nỗi đớn đau chờ tủi nhục lân
Một thoáng nghìn thu rồi sẽ phải…
Chưa tàn đã phế mộng gì Xuân.
Đỉa đeo chân hạc
Lẳng lặng mà nghe đằng ấy cãi
Ngông cuồng tráo trở phường vô lại
Bày không dệt có ẩm ương vì…
Vẽ trắng thành đen hùng hổ tại…
Bệnh ủ lâu ngày có lẽ nên…
Tâm còn lắm bợn rồi đây phải…
Nào ai địa cửu với thiên trường
Hổ thác lưu bì quên nghĩ lại.
Hầu như khỉ
Leo trèo nhảy nhót thật hăng à
Trợn má banh mồm cả bữa a
Mía ổi cầm tay nhằn tận bã
Chiều trưa ngoái cổ ghẹo luôn bà
Lông dài ủ rận buồn răng nhá
Não ngắn khoa trình dẻo miệng ca
Lão Thượng đày thân hầu phải thế
Dù mang tiếng khỉ cũng vui mà.
Cõi vắng còn đây
Có phải chiều nay ngập lá vàng
Cành cây xơ xác một màu tang
Còn ai hóng mắt tìm trên mái
Một bóng chim di lạc cuối đàng
Tiếc mãi mùa thu không chịu đợi
Miền thương đã lạc bỏ đi ngang
Bàng hoàng ngõ hạnh sao rơi rụng
Cõi vắng còn đây lắm bẽ bàng.
Khác mùa
Tháng mười xuân đến lại mùa mưa
Lữ thứ nơi đây khác gió mùa
Bởi thế lòng đau về phố cũ
Xa xăm kỷ niệm nhớ lối xưa.
Cà phê miết mãi làm sao dủ
Cuộc sống ly hương nói cũng thừa
Sóng mắt buồn vương hoài ghé lại
Đành thôi lặng lẽ.. nói ai ưa.
Một vòng nhớ quên
Cát bụi rồi đây cũng chốn nầy
Buồn buồn tự hỏi có gì say
Nhân duyên chỉ thắm lờn tơ nguyệt
Một kiếp trần ai mộng quá đầy
Quyến luyến làm chi tình chẳng tỏ
Mai này cũng hết có gì xây
Cô đơn quạnh vắng từ xa ấy
Bóng tối vây quanh đến bủa vây.
Hoài đông
Kiếm lại nơi đây chút ngọt bùi
Cho thời đắm đuối chuyện buồn vui
Công viên nắng ấm chiều êm ả
Phố xá mưa giăng tối sụt sùi
Những buổi mơ màng xưa chẳng đến
Bao ngày nhộn nhịp cũ tìm lui
Vườn hồng vắng bóng còn ai nữa
Lũ bướm vào đông đã ngủ vùi.
Giao mùa
Đã mấy tuần qua cứ ngủ vùi
Không màng thế sự lắm buồn vui
Nào hay đông sớm chừng đang đến
Chẳng biết chiều thu cũng vội lùi
Trở giấc quay về sân mới ấm
Đưa lòng sưởi lại bếp vừa nguôi
Làm sao nỡ quyện vào sương khói
Dẫu bước hồng chân đẫm ngọt bùi.
Thất ngôn tứ tuyệt đường luật
Chỉ một mình thôi
Bóng ngã chiều buông vẫn chỗ ngồi
Chờ ai khoắc khoải một mình tôi
Rồi đây có thể thành bia đá
Để thấy người thương giữa núi đồi
Viễn cảnh mà thôi buồn lắm ấy
Bao thu nhánh lá khẽ khàng rơi
Miền thương giữ mãi lòng se lạnh
Chỉ một mình thôi dạ rối bời.

Đong
Biết người đâu nhớ vẫn hoài mong
Bởi những niềm yêu ngập đáy lòng
Từng buổi biển chiều nghe sóng vỗ
Thêm từng đêm nguyệt thấy trời giông
Một thuở bên nhau rồi đôi ngã
Muôn kiếp từ ly mãi hiệp lòng.
Nên biết làm sao tình quá lớn
Bao giờ vơi được nổi sầu đong.
Vẫn tuân theo các quy tắc mà thể thơ thất ngôn bát cú đường luật quy định, nhiều tác giả đã biến hóa bài thơ giảm bớt tính gò bó khiến câu chữ như bay bổng hơn nhưng vẫn đạt chuẩn quy tắc của thể thơ này. Ngày nay, thể thơ thất ngôn bát cú đường luật đã trở nên quen thuộc với mọi người, thậm chí trong sinh hoạt hằng ngày ta vẫn ngẫu hứng sáng tạo ra một bài thơ ngộ nghĩnh nhưng vẫn đúng quy tắc, có lẽ là vì giai điệu quá quen thuộc nên không cần tìm hiểu người ta vẫn sáng tác ra được đúng vần đúng điệu. Còn bây giờ các bạn hãy nhanh tay lưu lại những bài thơ thất ngôn bát cú đường luật để khi cần thì xem lại cho dễ dàng nhé!