Kể chuyện mười năm sau em về thăm trường
Bài làm
Thời gian thắm thoát thôi đưa mới đó thôi mà đã mười năm kể từ ngày tôi tốt nghiệp mái trường trung học cơ sở tới bây giờ. Sau mười năm tôi trở lại trường xưa ngôi trường ngày nào tôi theo học đã có nhiều thay đổi. Những dãy phòng học đều được lớp lại mái ngói mới đỏ tươi. Bên ngoài được sơn một lớp sơn mới trong mới mẻ và hiện đại hơn. Sân trường ngày nào nơi chúng tôi vẫn thường chơi đùa chuyện trò cùng nhau nay được trồng thêm nhiều cây mới. Những hàng cây cũ thì trưởng thành hơn bóng lá đã xum xuê um tùm tạo thành những chiếc ô lớn cho các em học sinh ngồi nghỉ giải lao trong những giời ra chơi.
Khi trở về trường xưa sau mười năm xa cách lòng tôi ngập tràn nhửng kỉ niệm bồi hồi, lâng lâng xao xuyến, một cảm giác khó tả vô cùng. Con đường đi về phía lớp học ngày nào của chúng tôi vẫn hiện ra như thời tôi thơ bé. Hai bên lối hàng lang những khóm hoa mười giờ, hoa hồng, hoa đồng tiền vẫn thi nhau khoe sắc. Tôi nhớ ngày xưa mỗi lần đến ngày 20/11 lớp tôi thường hái những bông hoa ngoài hàng lang để cắm vào lọ cho trang trọng. Còn tiền quỹ lớp mà cả lớp đóng vào dành để mua tặng cho thầy cô giáo những cuốn tập, những chiếc bút để thầy cô làm kỉ niệm.
Kể chuyện mười năm sau em về thăm trường
Phía cổng vào tấm bảng hiệu Trường THCS Phan Chu Trinh vẫn hiện lên với tông màu quen thuộc nền xanh chữ trắng như ngày nào. Nhưng có điều mới hơn bởi tấm bảng cũ ngày chúng tôi theo học đã bị hỏng do một trận bão quét qua khiến cho tấm bảng tên trường bị rơi xuống, nên nhà trường đã đặt mua một tấm bảng mới. Chuyện đó xảy ra khi tôi đang học năm cuối cấp nên vẫn được biết chuyện này. Khi bước vào lớp học nơi mà tôi đã từng gắn bó nhiều năm, vẫn bảng đen phấn trắng. Chỗ ngồi ngày xưa của tôi bên cạnh ô cửa sổ, vẫn còn đó chỗ ngồi thân quen đó tôi chợt nhớ những đứa bạn cùng bạn với mình hội thằng Sơn, thằng Tùng, cái Thủy, cái Mai …giờ không biết tụi nó ra sao rồi. Kể từ ngày tốt nghiệp THCS tôi thi vào trường chuyên của tỉnh rồi đi học xa nhà. Sau đó, tôi thi đỗ đại học về thành phố học và làm việc luôn ở đó thời gian cứ thế trôi đi mười năm đã qua lúc nào tôi không biết. Tôi bẵng tin của bạn bè, nhiều lần về thăm nhà chỉ nghe cha mẹ tôi bảo thằng Tùng giờ khá lắm nó đa lên làm bí thư tỉnh ủy của tỉnh mình đi đâu cũng có xe đưa xe đón tôi vẫn thường thấy ba mẹ tôi kể như vậy
Tôi đi lang thang trong phòng học của lớp mình rồi thả bộ xuống dưới cuối dãy nhà ngắm nhìn khu vực mà ngày xưa chúng tôi vẫn thường cùng nhau học những tiết thể dục nơi đây, vẫn còn đó cây mít quen thuộc cây mít mà thời ngày xưa lớp tôi từng trèo lên đó hái trộm vào giấu ở trong lớp chờ nó chín cùng ăn. Những kỉ niệm tưởng như mới chỉ hôm qua nhưng đã xảy ra hơn mười năm trước, khiến tôi chợt thấy xót xa tiếc nuối tuổi thanh xuân của mình.
Trên sân học thể dục một cảnh tượng thật im ắng tới nao lòng, tôi vẫn thấy văng vẳng bên tai tiếng nói cười của bạn bè cùng lớp. Tiếng thầy dạy thể dục bắt chúng tôi phải khởi động như thế nào, rồi nhiều lần chúng tôi nghịch ngợm bị thầy bắt nhảy lò cò quanh sân để phạt. Tôi đi một vòng khắp sân trường một lần nữa để có thể ngắm nhìn nơi mà ngày xưa chúng tôi thường đùa nghịch, nơi đã gắn bó với tôi suốt bốn năm tuổi thơ, có biết bao kỉ niệm, những kỉ niệm của một thời tuổi thơ vụng dại lại ùa về trong trái tim tôi hối hả.
Tạm biệt những ký ức thơ dại của tôi, những kỉ niệm một thời tôi không bao giờ quên. Tạm biết mái trường thân thương của tôi nơi đã cho tôi những ước mơ hy vọng. Mười năm mới thăm lại trường nhưng tôi chưa bao giờ quên bất cứ một kỉ niệm nào bởi với tôi những ký ức khi còn học nơi đây mãi mãi là hành trang cho tôi vững bước trên đường đời.