Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện Bếp lửa | Làm văn mẫu

Dưới đây là bài làm đóng vai người cháu kể lại câu chuyện bếp lửa mới nhất được tổng hợp với wikisecret cho các bạn tham khảo hãy theo dõi ngay bên dưới nhé

Video đóng vai người chau kể lại chuyện bếp lửa

Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện Bếp lửa | Làm văn mẫu

Hướng dẫn

Đề bài: Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện Bếp lửa

Bài làm

Đã nhiều năm xa quê hương nhưng cháu vẫn luôn nhớ về nơi đã gắn bó với những kỷ niệm tuổi thơ của cháu. Cháu nhớ nhất đó chính là những kỷ niệm về bà, về bếp lửa đã từng ám ảnh vào tâm trí cháu trong biết bao năm tháng.

Dường như những lí ức tuổi thơ về những năm tháng vô lo, vô nghĩ bên người thân luôn là quãng thời gian êm đềm, thân thương nhất. Những ký ức ấy vượt qua biết bao thăng trầm của thời gian và luôn đọng lại trong tâm trí của mọi người. Đối với riêng tôi, khi đang ở xứ sở Bạch Dương xa xôi, mỗi khi có những giây phút tĩnh lặng thì tôi luôn nhớ bà bà. Khi nhìn thấy làn khói tỏa ra từ những ngôi nhà ở đằng xa thì tôi luôn nhớ về cái bếp lửa hồng ngày nào.

Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện Bếp lửa

Từ dòng hoài niệm ấy, những ký ức chợt ùa về khiến tôi nhớ lại những đêm đen bị bủa vây bởi cái đói mòn đói mỏi. Tại ngôi làng nhỏ mà tôi sinh sống thì cũng không tránh khỏi cảnh nghèo đói thê thảm. Đó chính là những tháng ngày cơ cực. Mọi người dường như đang phải thoi thóp, giành giật lấy sự sống. Cũng trong hoàn cảnh đó, bố tôi phải lên thành phố chạy xe thuê gầy rạc cả người. Lúc ấy tôi mới chỉ bốn tuổi nhưng cái đói nghèo cùng cực của năm Ất Dậu giống như một nỗi ám ảnh khiến tôi không thể nào quên được. Trong không khí dấy lên mùi khói, mùi tử thi. Chính cái khói của bếp lửa đã phần nào xua đi, át đi cái mùi ghê rợn đó. Thứ khói vốn tưởng rằng khét lẹt, khiến người khác không thở nổi nhưng lại là thứ hương thơm được nhen nhóm lên từ tình yêu nồng hậu của bà đã sưởi ấm trái tim của tôi. Thậm chí mùi khói ấy đã bá theo tôi trong suốt thời gian dài, cho tới tận bây giờ vẫn làm tôi cay sống mũi mỗi khi nhớ lại.

Đóng vai người cháu kể lại Bếp lửa Bằng Việt

Sau khi cuộc kháng chiến nổ ra, bố mẹ tôi thoát ly và đi theo tiếng gọi của Cách mạng, lên đường vì Tổ quốc. Trong thời gian dài đằng đẵng gần chục năm trời tôi sống trong sự đùm bọc, che chở của bà. Bà lúc nào cũng tần tảo, lo lắng và chăm chút cho tôi từng chút một. Mỗi sớm tối tôi đều thấy hình ảnh bà cặm cụi nhóm bếp lửa để sưởi ấm cho tôi. Trong những năm tháng ấy, còn có một nhân chứng khiến tôi cũng không sao quên nổi đó chính là chim tu hú. Giữa bối cảnh không gian của cái đói nghèo bủa vây thì tiếng tu hú kêu ôi sao nghe lạc lõng, bơ vơ. Tiếng kêu giống như sự khát khao được chở che. Tiếng tu hú giống như sự khắc khoải xé tan không gian ảm đạm, buồn vắng nhưng lại tăng thêm sự bất hạnh, thương cảm cho người nghe. Tôi thương con tu hú, thông cảm cho sự bơ vơ của nó. Đi đôi với đó thì tôi lại rất trân trọng những gì mà tôi đã và đang nhận được từ người bà của mình. Bà đã cho tôi một tuổi thơ tuy còn có nhiều thiếu thốn về vật chất nhưng lại chan chứa tình yêu thương, bao bọc. Càng thương con chim tu hú bao nhiêu thì tôi càng thêm trân trọng, biết ơn những gì bà đã dành cho tôi.

Nhớ những ngày bên bếp lửa, tôi lắng nghe những trải lòng của bà về cuộc đời, về những ngày bà còn ở Huế. Thế mới biết bà tôi đã trải qua rất nhiều khổ cực. Dường như tôi đã cảm nhận được bà đang gửi gắm những hi vọng, ước mong vào người cháu bé bỏng đó là tôi. Cũng tại nơi góc bếp ấy bà đã chăm chút cho tôi từng chút một, từ bữa ăn cho đến giấc ngủ. Bà chính là người thầy đầu tiên của tôi bởi bà đã dạy tôi rất nhiều bài học quý giá. Những bài học về làm người, đã chắp cánh ước mơ trong tôi. Chính bà đã đem lại hơi ấm khiến tôi không cảm thấy buồn tủi khi không được sống cùng mẹ cha.

Suốt thời gian dài đằng đẵng ấy cuộc sống vẫn rất khắc nghiệt. Đau đớn nhất chính là ngày tiếng bom đạn vang lên đã phá hoại ngôi làng của bà cháu tôi. Khi ấy dù bà đau đớn nhưng vẫn gồng mình không gục ngã, buông xuôi để dắt tôi vượt qua hoàn cảnh cùng cực đó. Cũng nhờ hàng xóm mà bà cháu tôi dựng lại được căn nhà nhỏ trên mảnh đất xưa. Chính lúc lại thấy bà nhóm lửa tôi thấy những thứ trước kia bị ngọn lửa hung tàn của bom đạn thiêu trụi nay như được hồi sinh vậy. Ngọn lửa bền bỉ đeo bám tuổi thơ của tôi cũng trường tồn mãi theo thời gian.

Biết bao năm tháng qua đi khiến tôi trưởng thành thêm từng ngày. Chính những ước ơ, hoài bão được bà nhóm lên đã đưa bước chân tôi đến nơi xa xôi này nhưng tôi vẫn luôn nhớ về bếp lửa hồng sớm tối, nhớ về người bà tần tảo nắng mưa vì cháu.

Loan Trương

>>> XEM THÊM:

Theo wikisecret.com

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Check Also
Close
Back to top button