Cái kết cho kẻ phản bội người yêu nghèo, đi lấy vợ sang
Khi bên cạnh tôi là rất nhiều cô gái vây quanh và các mối quan hệ, tôi càng thấy mình có nhiều cơ hội và sự lựa chọn. Tôi đã quên mất rằng bản thân tôi còn một người con gái xinh đẹp trong lòng tôi bấy lâu. Chúng tôi đã thề non hẹn biển – kiếp này yêu nhau mãi cho đến khi kết thúc bằng một cuộc hôn nhân gia đình viên mãn.
Hồi đầu: Một anh chàng chuẩn mác “soái ca” và các mối quan hệ
Tôi nếu như bây giờ các bạn sẽ nói tôi là chuẩn “soái ca” với tiêu chí: đẹp trai, ga lăng, dẻo mỏ nên rất lấy lòng được cô gái. Khi chưa ra thành phố lập nghiệp, tôi vẫn chưa thể nhận ra đó là các lợi thế của bản thân và thường hay nghĩ mình chỉ có thể làm được như vậy, chỉ có thể yêu một người và chung tình với cô gái “ấy”, đó là người con gái “thanh mai trúc mã” của tôi.

Nhưng khi đi học, đi làm rồi có công việc ổn định một chút, tôi bắt đầu có các mối quan hệ. Được nhiều người quý mến và được sếp tin tưởng giao cho nhiều việc trọng đại, trở thành cánh tay phải đắc lực của sếp. Tôi được nhiều người trọng dụng và các mối quan hệ của tôi cũng được mở mang.
Tôi bị ngập trong những thứ được gọi là “danh vọng”, tình yêu thì vẫn thế trôi đi nhưng tình cảm thì nhạt phai. Và cái cảm giác ấy cuối cùng cũng đã đến, tôi dần không còn tình cảm nào với người bạn thanh mai trúc mã ấy. Khi tôi có sự nghiệp và các cô gái vây quanh, tôi như cần phải “lựa chọn” suy nghĩ lại về mối quan hệ trước kia của mình, xác định lại tình cảm.
Tình cảm phai mờ, dấu hiệu của sự “chia tay” trong tình yêu
Tôi cũng ít về quê hơn, mà thay vào đó là vui vẻ với đồng nghiệp trên công ty và quên hết những lời hứa hẹn với người yêu của mình ở nhà. Mặc dù vẫn nói “sẽ cưới nhau” rồi cùng nhau lên thành phố sống, và điều gì đến cũng sẽ đến một cô gái si mê tôi, đem lòng yêu tôi, và theo đuổi tôi hơn 1 năm trời. Tôi đã thành kẻ “bắt cá hai tay”.
Vẫn nói yêu người con gái “thanh mai trúc mã” nhưng lại hết lòng cung phụng người con gái trên thành phố. Đặc biệt, khi biết cô gái thành phố là con nhà gia giáo, giàu có, tôi càng thấy cơ hội của mình rộng mở hơn. Tôi đã là một anh chàng ham sự giàu có đánh mất tình yêu đẹp của mình, tôi hướng tới một tương lai tốt đẹp với người con gái thành phố. Tôi liền một lúc yêu hai cô gái và sẵn sàng làm mọi việc để họ vui.
Những ngày trong tuần tôi sẽ dành cho cô gái đang yêu còn cuối tuần tôi lại về ỉ ôi với người bạn “thanh mai trúc mã”. Tôi đã rất muốn nói lời chia tay người con gái cũ nhưng không dám. Cho đến một ngày cô ấy đọc được tin nhắn trong điện thoại của tôi và phát hiện, nhân cơ hội này tôi nói lời “chia tay” . Cô ấy khóc lóc, cầu xin tôi quay về và sẵn sàng tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã không mảy may suy nghĩ, quyết định rũ bỏ mối tình 8 năm trời.
Giai đoạn, tương lai của kẻ phản bội lấy được vợ giàu sang
Bố của cô gái giàu có hứa sẽ cho tôi làm giám đốc tại công ty ông làm chủ tịch. Tôi vui mừng và càng thấy cơ hội sự nghiệp của mình đang ở phía trước đây rồi, dù có các vàng tôi cũng sẽ không bao giờ không thể lấy người tình cũ. Tôi chuyển hẳn lên thành phố sống và cưới người vợ giàu có của mình, không quan tâm đến người yêu cũ ra sao.
Cuộc sống hôn nhân suốt 2 năm với gia đình người vợ giàu có, tôi mới thấm được nỗi đau của người đi ở rể. Ăn gì, uống gì tôi cũng không được tự do. Đụng phải thứ gì trong gia đình bố mẹ vợ cũng nói cẩn thận không vỡ vì đồ đắt tiền. Tôi được quyền quản lý công ty, nhưng không phải vị trí giám đốc như ông nói, chỉ là quản lý ở cấp bộ phận nhỏ. Và tiền bạc thì không được tự do thu chi, phải do bố mẹ vợ làm hết.
Vợ tôi thì sao? Cô ấy chỉ biết ăn chơi, nói sinh con thì sợ xấu người nên chỉ thích tôi chiều chuộng, chở đi mua sắm và đi chơi. Tôi có xe hơi nhưng nhìn như là tài xế của vợ, có lúc đi ăn với bạn cô ấy mà nhiều người lầm tưởng tôi là anh lái xe.
Ở trong nhà vợ tôi chẳng có chút tự do nào, đi thưa về gửi, tôi chán ngấy cái cảnh như thế. Nghĩ lại thời mình tự do, thích làm gì thì làm, thích sống ra sao thì sống, tôi thấy sung sướng làm sao. Giờ thì, tôi như người bị buộc chân buộc cẳng: “tiền bạc không có, hữu danh vô thực”.
Tôi về quê vợ tôi cũng chẳng buồn về. Ngày đó, tôi về một mình vì có giỗ họ hàng, nói thế nào vợ cũng không theo về. Tôi đành một mình đi xe khách về, vì xe hơi tôi không thể đi khi không có người đi cùng, vì ông bà sợ tôi bán hay chở bạn bè đua đòi.
Về nhà, gặp lại người yêu cũ, tôi không tin nổi người con gái tôi ruồng bỏ ngày nào giờ lại đẹp như tranh vẽ, một con trông mòn con mắt. Và hơn cả, chồng cô ấy là người đàn ông giàu có nhất vùng bây giờ. Nghe nói yêu vợ, chiều vợ cưng lắm. Mẹ tôi cứ mắng ngày xưa không lấy nó, giờ nó sung sướng còn anh thì khổ sở, không có tiền.
Có lẽ, đây là cái kết mà tôi phải nhận khi trà đạp nên thứ tình yêu vĩnh cữu một thời, tình yêu được người con gái trân trọng. Cũng là cái kết hạnh phúc cho người con gái năm xưa của tôi cô ý được hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Còn tôi, cái kết cho kẻ “phản bội” vì bỏ người yêu nghèo lấy vợ sang.