Bài dự thi viết về người phụ nữ mà em yêu quý nhất
Bài dự thi viết về người phụ nữ mà em yêu quý nhất
Hướng dẫn
“… Mẹ già như chuối chin cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi, mồ côi khổ lắm ai ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo…” mỗi khi nghe câu hát ây lòng con lại. Nó khiến con nghĩ tới mẹ, nghĩ tới công ơn sâu nặng của mẹ. Mẹ là người suốt cả cuộc đời vì con thức khuya dậy sớm chịu đựng khổ cực tạo ra miếng cơm manh áo cho con lớn khôn.
Hôm nay nhân ngày 20/10, con xin được viết những dòng cảm xúc từ sâu trong trái tim con gửi tới người mẹ kính yêu của con. Mẹ à! Con thật hạnh phúc khi có mẹ. Mẹ là người dành trọn tình yêu thương chăm sóc cho con từ miếng cơm cho đến giấc ngủ… Mẹ là tất cả với con.
Mười ba năm sau, mẹ nuôi con khôn lớn nhưng tới tận bây giờ con vẫn chưa thể làm gì được để báo hiếu mẹ. Giờ đây, con chỉ biết viết những dòng cảm xúc trong lòng của con gửi tới mẹ. Đây chính là những dòng tâm sự sâu kín từ trái tim con. Mười ba năm lớn lên là mười ba năm mẹ chăm sóc cho con, mỗi năm mẹ già đi một tuổi là them nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ. Là thêm những vết trai sạn trên đôi bàn tay vất vả sớm hôm, là them nhiều nỗi lo trong lòng, nhiều đắng cay trong cuộc đời. Để chở về cho con những trái ngọt bình yên với những ấm áp an lành. Còn mẹ không được hạnh phúc như những người phụ nữ khác. Khi sinh con ra chưa được bao lâu thì bố đã không còn bên mẹ nữa. Đó là mất mát lớn của gia đình – là nỗi đau tình thần với mẹ. Nhưng mẹ đã mạnh mẽ đứng dạy nuôi hai chị em con khôn lớn trưởng thành.
Năm nay mẹ đã gần năm mươi tuổi rồi, gần đi được nửa chặng đường đời. Vì gánh nặng cuộc đời dầm mưa rãi nắng là người đứng mũi chịu sào của gia đình nên mẹ đã già đi trước tuổi… Công việc của mẹ thật giản dị đó không phải là lao động trí óc mà là lao động chân tay. Dáng người cao cao nhưng gầy. Làn da đã ngăm đen vì song gió. Khuôn mặt của mẹ đã có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ hiền từ phúc hậu. Vì con mẹ làm việc quên ngày đêm để có tiền cho con ăn học, để cho con bằng với bạn bè đồng trang lứa. Một lần con nhìn thấy đôi bàn tay của mẹ, đôi bàn tay đầy nghị lực. Đôi bàn tay ấy cũng bị bao vết chai sạn, những vết nứt nẻ, những vết đó là những vất vả, gian lao của mẹ tạo nên. Đôi bờ vai gầy gầy đã gánh trông bao mưa nắng. Thấy mẹ vậy con thấy thương yêu mẹ nhiều hơn, những lúc đó con thấy con có lỗi với mẹ rất nhiều. Con còn ham chơi, học hành chểnh choảng, với những nông nổi đầu đời, chính những điều đó đã làm cho mẹ phải buồn, phải khóc vì con. Con thấy mẹ luôn tay luôn chân suốt ngày không lúc nào nghỉ ngơi. Mẹ vừa phải lo công việc đồng áng, lại phải lo cơm nước, sinh hoạt cho gia đình: vừa phải lo kinh tế cho con ăn học. Đôi lần con muốn nó 2000 ;i với mẹ con xin nghỉ học để đi làm. Như vậy thì mẹ sẽ bớt vất vả hơn. Nhưng con không đủ dũng khí để nói, con sợ mẹ buồn vì con có những suy nghĩ đó. Mẹ là người dạy con điều hay lẽ phải. Mẹ là người dành trọn yêu thương cho con. Những lúc con làm điều gì sai, mẹ không mắng con mà ân cần giảng giải. Tuy công việc của mẹ bận bịu nhưng mẹ không quên quan tâm đến việc học tập của con. Mẹ ơi mẹ biết không đã bao lần con muốn chạy đến ôm lầy mẹ nhưng con đều ngần ngại không dám vì con lớn rồi.
Dù mười ba năm qua con chưa được nói ra nhưng con luôn tin rằng mẹ cảm nhận được tất cả bằng trái tim và tình yêu thương của một người mẹ. Con cảm thấy con là một người thật hạnh phúc vì con còn có một ánh mắt, một nụ cười, một vòng tay yêu thương của mẹ. Vì con biết không có gì cao quý hơn tình yêu thương của mẹ, không có gì đắng hơn giọt nước mắt của mẹ, không có gì mặn hơn giọt mồ hôi của mẹ và không có gì xót xa hơn mái tóc của mẹ… Bây giờ con đã lớn rồi, sống xa mẹ, học tập xa nhà, con sẽ cố gắng học tập thật tốt.
Con sẽ luôn ghi nhớ công lao của mẹ và những mẹ dạy. Bởi những điều mẹ dạy luôn là ngọn lửa cháy trong lòng con. Con sẽ luôn lấy lí thuyết của mẹ để đưa vào cuộc sống … con thật tự hào vì con có một người mẹ như mẹ – mẹ là người con yêu quý nhất trên đời… Con yêu mẹ. Con chúc mẹ luôn mạnh khỏe và thật vui vẻ!!!